“Họ cảnh báo tôi yêu em là trái ngang
Thôi thì tôi đành ngắm tim mình tan nát
Cô ấy bảo em chẳng có gì ngoài độc ác
Thôi hết rồi! Tôi chẳng nghĩ được gì khác, ngoài em
Thỉnh thoảng em đưa tôi khỏi vùng an toàn
Thỉnh thoảng em chạy dọc, rồi ghé ngang
Thỉnh thoảng tôi cũng thấy ở em thấp thoáng
Sự ngạo mạn.
Nhưng ôi thôi, tôi cũng chẳng màng!
Thế nên
Có lẽ
Tôi đoán
Khúc nhạc đã tàn
Từ dạo em đã, giả vờ ghé sang “
-Trịnh Nam Trân-